Hôm qua mình đã gặp một chuyện mà nó khiến mình chỉ muốn nằm im lim dim, không thò mặt ra ngoài xíu nào trong một thời gian. Thế nhưng sáng nay sau khi ngủ 3 tiếng thì mình vẫn lồm cồm bò dậy để học online và chia sẻ với điều đó với bạn của mình. Đã có những điều thật tốt trong cuộc sống của mình, ví dụ như dù cuộc sống có đối xử với mình như thế nào, mình luôn biết rằng xung quanh mình có rất nhiều người vẫn ở đó, sẵn sàng yêu thương mình, chia sẻ với mình. Mình thực sự vô cùng biết ơn.
Một trong những lý do thúc đẩy mình mở blog này, đó là hi vọng thông qua các bài viết của mình, có thể từ việc tự truyền động lực cho bản thân thì có thể truyền cho các bạn – người vẫn theo dõi mình một chút. Để bạn biết rằng, dù ngày hôm nay bạn có gặp chuyện gì đi nữa, thì vẫn luôn có thể tìm kiếm được chút bình yên giản dị luôn sẵn sàng yên lặng ngồi yên bên bạn ở đây. Giống như khi viết những dòng này, mình vừa mở email và nhận được một email cập nhật bài viết mới trên trang blog mà mình vẫn theo dõi và nó đến thật đúng lúc mình cần bây giờ. Vì thế, mình sẽ đăng lại một phần nội dung đó ở blog của mình để chia sẻ với mọi người.
Link bài viết gốc và rất nhiều bài dịch hay ở trang này cho bạn theo dõi nếu muốn nhé.
“Trong đạo Lão có một câu chuyện ngụ ngôn về người nông dân và con ngựa.
Bạn đã bao giờ nghe thấy câu chuyện ấy chưa? Nó như thế này:
Một người nông dân nọ chỉ có duy nhất một con ngựa. Một ngày kia, con ngựa của ông ta chạy mất.
Những người hàng xóm nói với người nông dân, “Xin chia buồn. Đây quả là một tin xấu. Chắc là ông buồn lắm.”
Người nông dân chỉ trả lời, “Chúng ta hãy cứ chờ xem.”
Vài ngày sau, con ngựa của ông ta quay về cùng với hai mươi con ngựa hoang khác. Người nông dân và con trai của ông ta lúc này có được hai mươi mốt con ngựa.
Những người hàng xóm nói, “Xin chúc mừng! Đây đúng là tin tốt. Ông hẳn phải thấy hạnh phúc lắm!”
Người nông dân chỉ trả lời, “Chúng ta hãy cứ chờ xem.”
Có một lần, một trong số những con ngựa hoang đá phải cậu con trai duy nhất của người nông dân, khiến cho chân của cậu bị gãy.
Những người hàng xóm tới chia buồn, “Tôi rất tiếc. Đây đúng là tin xấu. Ông hẳn thấy buồn lắm.”
Người nông dân chỉ trả lời, “Chúng ta hãy cứ chờ xem.”
Đất nước rơi vào chiến tranh, thanh niên trai tráng đều phải ra trận. Cuộc chiến thật tàn khốc và khiến rất nhiều thanh niên thiệt mạng, nhưng con trai của người nông dân lại thoát khỏi kiếp nạn này bởi vì cái chân gãy đã khiến cậu không bị bắt quân dịch.
Hàng xóm tới, “Xin chúc mừng! Đây đúng là tin tốt. Ông hẳn phải thấy hạnh phúc lắm!”
Người nông dân chỉ nói, “Chúng ta hãy cứ chờ xem…”
Cái gã nông dân gàn dở này hẳn phải bị làm sao rồi, bạn có thấy thế không? À, vấn đề của gã nông dân dở hơi này nằm ở chỗ ông ta đã thực sự phát triển được tính kiên cường. Ông ấy đã xây dựng trong mình một sự kiên cường. Ông ấy thật kiên cường! Ông ấy thật vững vàng, ông ấy luôn ở vào thế sẵn sàng, và bất kể tương lai có mang tới điều gì, chúng ta đều biết rằng ông ấy sẽ nhìn thẳng vào nó với ánh mắt như đang quát lên rằng, “Hãy tới đây!”
Người nông dân ấy hiểu được rằng mọi sự mãn nguyện to lớn hay thất bại ê chề đều không thể định nghĩa được ông ấy là ai mà nó chỉ đơn giản nói lên rằng ông ấy đang ở đâu.
Người nông dân biết rằng những điều xảy ra trong cuộc sống chỉ nhằm mục đích giúp cho ông ấy thấy được mình đang ở đâu để rồi quyết định con đường tiếp theo mà mình nên đi.
Người nông dân biết rằng mỗi kết thúc là một sự khởi đầu.
Bất cứ khi nào tôi đọc câu chuyện ngụ ngôn về người nông dân và con ngựa này, tôi lại hình dung ra hình ảnh của chiếc túi đấm bơm hơi hình chú hề vẫn thường được đặt trong một góc ở những buổi tiệc mừng sinh nhật lên năm của bọn trẻ.
Bạn có biết tôi đang nói tới thứ gì không?
Nó trông như thế này đây:
Đấm vào mũi chú hề! Chú ta ngã xuống. Rồi chú ta sẽ bật dậy ngay. Xô chú ta ngã xuống đất với một cú vật mạnh mẽ! Chú ta ngã xuống. Rồi chú ta lại bật dậy. Tung một cú đá vào đầu chú ta? Chú ta ngã xuống.
Và chú ta lại bật dậy.
Đó chính là sức bật.
Trong hành trình của tôi để chiêm nghiệm, viết, và nói về cách để chúng ta có thể sống một cuộc đời có mục đích – trong khi mà tôi vẫn luôn phải vật lộn với những con quỷ bên trong mình – khái niệm về sức bật này đột nhiên xuất hiện và trở nên thật rõ ràng.
Tôi không hề chủ tâm tìm kiếm nó!
Mười năm trước, vợ tôi đã bỏ tôi mà đi và người bạn thân nhất của tôi thì tự kết liễu đời mình, và tôi đã hướng sự đau lòng ấy vào việc viết về một điều tuyệt vời mỗi ngày trên một trang blog có tên 1000 Điều Tuyệt Vời. Trang blog đó đã dẫn tới cuốn sách đầu tiên của tôi.
The Book of Awesome nói về lòng biết ơn.
Năm năm sau đó, tôi gặp gỡ và đem lòng yêu Leslie, và rồi chúng tôi kết hôn. Trên chuyến bay về nhà sau kỳ nghỉ tuần trăng mật, nàng nói với tôi rằng nàng đã có thai. Khi máy bay hạ cánh, tôi bắt tay vào viết một bức thư thật dài cho đứa nhỏ sắp chào đời về việc làm thế nào để sống một cuộc đời hạnh phúc. Bức thư ấy trở thành cuốn sách gần đây nhất của tôi.
The Happiness Equation là về hạnh phúc.
Và giờ đây tôi lại nói rằng sự kiên cường đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi và trở nên thật sống động và rõ ràng.
Tại sao vậy?
Bởi vì sự kiên cường là một kỹ năng mà chúng ta đang thiếu. Không có mấy người trong chúng ta từng trải qua nạn đói hay chiến tranh, hoặc thành thật mà nói, bất kỳ hình thức thực sự nào của sự khan hiếm. Cuộc sống của chúng ta quá đầy đủ! Và tác dụng phụ của điều này là chúng ta không có công cụ để xử lý thất bại hoặc thậm chí là nhận thức thất bại. Ngày nay, khi vấp ngã, chúng ta chỉ đơn giản là nằm lăn ra vỉa hè mà than khóc. Chúng ta trở thành một đội quân búp bê sứ.
Gần đây, sau một buổi diễn thuyết, một ông chú tầm năm mươi tuổi chạy hụt hơi về phía tôi và hỏi tôi một câu hỏi mà tôi gần như luôn nhận được ở khắp mọi nơi:
Con trai tôi từng là đội trưởng đội bóng ở trường trung học! Thằng bé tốt nghiệp hạng ưu trường Duke! Và tối qua nó vừa gọi điện cho tôi vừa khóc vì sếp của nó đã gửi một email mắng vốn! Thằng bé bị làm sao thế? Chúng ta đang bị làm sao vậy? Và chúng ta phải làm gì với vấn đề này đây?
Có chuyện gì đang xảy ra với chúng ta thế?
Chúng ta đang sống trong một thế giới nơi mà chúng ta không còn biết đến việc uốn mình nữa – điều duy nhất mà ta biết tới là gãy làm đôi. Khi chúng ta trở nên tràn đầy, chúng ta bắn ra tung tóe. Khi mà chúng ta rạn nứt, chúng ta vỡ tan thành trăm mảnh. Tờ New York Times cho biết cứ ba thanh thiếu niên thì có một người mắc chứng rối loạn lo âu. Những chiếc điện thoại di động luôn cho ta thấy rằng mình không bao giờ đủ tốt. Những cánh bướm của ngày hôm qua là cơn hoảng loạn của ngày mai. Vậy còn tỷ lệ trầm cảm, cô đơn và tự tử thì sao? Tất cả đều tăng lên!
Chỉ là chúng ta không thể đối mặt với nó.
Ngày nay, chúng ta cần học những kỹ năng mà người nông dân trong câu chuyện kia sở hữu. Và chúng ta cần phải học chúng thật nhanh. Sự biến động, không chắc chắn, và phức tạp đang không ngừng tăng lên. Thay đổi ư? Đó là thứ bất biến duy nhất. Sự gián đoạn mới nhất? Chính là bị đổ bể. Trong khi đó, chúng ta biết rằng các mối quan hệ sẽ luôn xoay chuyển và thay đổi và cuộc sống thì vẫn luôn, luôn luôn và luôn luôn có những kế hoạch khác dành cho ta.
Vậy chúng ta cần gì đây?
Trở nên giống như người nông dân trong câu chuyện kia.
Chúng ta muốn gì?
Được như người nông dân ấy.
Chúng ta cần đón nhận mọi sự không chắc chắn và thất bại và thay đổi xảy đến với mình và sử dụng chúng như là một động lượng để đẩy ta tiến về phía trước và phía trước và phía trước.”
Lời kết
Lời nhắn nhủ của mình hôm nay đến bản thân mình và tất cả mọi người đó là: Cậu là một người tuyệt vời với rất nhiều điều đẹp đẽ, đang trân trọng, cậu có biết không? Cậu đã mạnh dạn đi theo tiếng gọi của trái tim mình, đã đón nhận, đã chủ động dấn bước, đã dũng cảm vượt qua những rào cản của chính bản thân mình. Cậu đã làm rất tốt rồi, không việc gì phải cảm thấy xấu hổ về những điều mình đã làm. Người ta thường chỉ hối tiếc về những điều mình không làm, chứ chẳng mấy khi hối tiếc về những gì mình đã làm đâu.
Hãy dùng sức bật đứng lên cậu nhé. Vấp ngã này nhỏ xíu à. Mong bình yên và hạnh phúc luôn bên cậu.
Judy,
get 1% better every day,
(Cảm ơn December Child’s Blog vì đã luôn dịch những bài viết thật hay và cảm ơn Internet cho bức ảnh đầu bài)