Vì sao mình yêu mến hồ Tây?
Cách đây mấy năm (cứ tạm gọi là lần ở Hà Nội lần thứ nhất), mình đã từng viết rằng mình thích Hồ Tây vì mình thích biển, mà Hồ Tây chính là biển của Hà Nội. Khi ấy, với một đứa sinh viên đại học như mình, chẳng có nơi nào dễ chịu và dễ dàng hơn là đi quanh Hồ Tây. Cũng là khi ấy, mình hay buồn vu vơ (do tuổi tác và cũng do tính cách nữa), nên mình cứ thường xuyên đạp xe quanh chiếc hồ này. Cảm mến ai và cảm thấy người ta cũng đối tốt với mình là lại rủ người ta đi một vòng quanh hồ. Mà kể cả là không có ai thì mình vẫn có thể tận hưởng việc đạp xe, ăn kem hay ăn bún chả một mình. Phải chăng vì lúc ấy xe của mình là một chiếc xe đạp cũ, nó vừa nặng vừa chậm nên việc đạp quanh được một vòng hồ luôn khiến mình cảm thấy như một thành tựu gì đó to lớn lắm. Mỗi lần đạp xe xong là mình lại thấy hân hoan trong lòng. Hà Nội dễ chịu với mình có lẽ cũng vì như thế.
Lần thứ hai mình quay lại và ở Hà Nội với tâm thế của một người đi làm được vài năm. Mình có thể thuê riêng cho mình một căn phòng ấm cúng, nhiều ánh sáng ở khu trung tâm. Mình có một công việc xông xênh để làm mỗi ngày. Mình có một người yêu thương và chăm lo cho mình bằng một sự ấm áp và dễ chịu giản đơn mà bền bỉ. Nhưng mình không còn nhiều cảm mến với Hà Nội như trước nữa. Mình biết thành phố này vẫn vậy thôi, chỉ có điều là bản thân mình, góc nhìn của mình với nó đã thay đổi rồi. Nhưng cũng không sao, mình vẫn đang ngày ngày đi tới ở đây. Có lẽ lần này cũng sẽ chỉ là một chặng trên hành trình của mình trước khi đến với nơi mà mình sẽ gắn bó dài hơi hơn. Chỉ có một điều là mình nhận ra Hồ Tây còn đẹp hơn trước nữa.
Ngắm nhìn Hồ Tây theo từng vòng bánh xe
Dạo gần đây, mình đạp xe quanh Hồ Tây thường xuyên hơn bằng xe đạp thuê theo giờ. Xung quanh hồ, đặc biệt là mạn Thuỵ Khuê có vô vàn các cửa hàng thuê xe đạp 30k/3 tiếng vào những ngày trong tuần và 40k/3 tiếng vào cuối tuần. Xe đạp cho thuê là loại mới, nhẹ, mỗi xe có một chai nước suối đi kèm, dịch vụ nhanh gọn, thoải mái. Trung bình mình chỉ cần khoảng hơn một giờ đồng hồ với tốc độ bình thường là có thể hoàn thành một vòng hồ. Không gấp gáp, cũng không mệt mỏi, ngoại trừ những giờ cao điểm vào ngày cuối tuần khi mà rất nhiều người đi đạp xe, các cửa hàng cho thuê xe luôn trong tình trạng hết xe cho thuê và đường thì rất hay bị tắc. Mình nghĩ rằng thành phố nên có phương án hạn chế ô tô vào một số khung giờ nhất định để giảm thiểu tình trạng này. Nếu như vậy thì cảnh quan xung quanh và trải nghiệm của mọi người sẽ tốt hơn, thay vì vốn dĩ định đạp xe chầm chậm ngắm cảnh thì bị dừng lại rất lâu hoặc di chuyển khó khăn vì tắc đường.
Hà Nội đợt này rất nóng nhưng nếu đạp xe ở Hồ Tây vào khoảng 4:45 tới 5:30 sáng thì cực kỳ dễ chịu. Gió thổi mát rượi, mặt hồ xanh thẫm, chỗ nổi sóng to, chỗ lại bình lặng yên ả. Người dân đi đạp xe nhiều lắm, thi thoảng còn có người mang theo loa để nghe nhạc; cũng có những đoạn hồ người ta biến thành bãi tắm. Rất nhiều người xuống tắm Hồ Tây xong rồi lên bờ ngồi uống trà, trò chuyện với bạn bè. Mà mình để ý mọi người mang trà ra uống với những dụng cụ rất đầy đủ. Có tấm bạt để trải. Có ấm trà to, chén đủ cho mọi người vv…Mình đi qua mà cũng cảm thấy sảng khoái lây một chút.
Qua 5:30 sáng là mặt trời bắt đầu lên, ánh nắng lấp lánh tươi vui trên những con cá bống mà người ta bắt được ven hồ, trên thành hồ màu xanh mới được sơn lại, trên những cây hoa giấy, hoa muồng vàng, hoa phượng, đặc biệt là hàng cây ở đường Thanh Niên. Thực sự có những điều đẹp đẽ tới mức mà mình chỉ muốn đứng lại ngắm nhìn thật lâu hoặc ghi nhớ cảm giác lúc ấy vào trong lòng. Để rồi đem nó ra an ủi cho những lúc khó chịu khác trong ngày. Nghĩ đến đây lại muốn bật cười chính mình. Nhưng cuộc sống chẳng phải chính là vậy sao, có lúc khó chịu một chút và lúc dễ chịu, giống như một đồ thị hình sin vậy. Vì thế mà, vào những lúc khó khăn nhất của cuộc đời, mình vẫn luôn tự nhủ rằng: “Cuộc đời mà, chìm xuống đáy rồi từ từ sẽ nổi lên thôi”. Và cho tới này thì điều đó vẫn đúng như vậy.
Sau khi đạp xe một vòng quanh Hồ Tây buổi sáng, bạn có thể ghé vào một quán ăn nào đó. Quán ăn yêu thích của mình chính là bún chả gần 23 Vệ Hồ, đối diện cổng đua thuyền – nơi mà mình gọi là bún chả thong thả. Quán nho nhỏ, không có bảng hiệu, số nhà gì cả, nằm nép mình trên đường Lạc Long Quân, ngay đối diện đó là hồ Tây. Đây là một trong hai quán bún chả ưa thích mà mình đã ăn từ hồi sinh viên ở Hà Nội.
Chủ quán là hai cô chú trung tuổi, luôn gọi con xưng cô chú rất nhẹ nhàng, từ tốn. Điểm đặc biệt là hai cô chú này luôn làm mọi thứ cùng nhau. Kiểu cô xiên thịt thì chú nướng thịt, cô phục vụ đồ ăn cho khách thì chú dọn dẹp, từ tốn, thong thả. Quán chỉ bán buổi sáng từ khoảng 7h30 cho đến trưa, nước chấm, miếng chả lúc nào cũng nóng hổi, mềm, thơm, vừa vị, rau sống tươi xanh lại còn có nước vối đá miễn phí. Vài lần mình đến sớm hơn thời điểm đó thì cô chú đều bảo con đi vòng vòng dạo dạo hồ Tây rồi lát quay lại nhé. Mình thích những nơi có dịch vụ giản dị, dễ chịu như vậy. Ngoài ra, mình cũng thích ăn phở bò hay phở cuốn Chinh Thắng cũng rất thú vị.
Thành phố như mình thấy,
Mình nghĩ rằng, Hồ Tây nói riêng và Hà Nội nói chung là những nơi mà dù cuộc sống có thay đổi bao nhiêu thì về bản chất chúng vẫn không thay đổi. Chỉ có cảm giác của chúng ta, góc nhìn của chúng ta đổi khác theo thời gian. Chẳng hạn như chỉ qua một vài năm ngắn ngủi chia tay và gặp lại nơi này, mình nhận ra dường như việc hoàn thành một vòng hồ bây giờ là chuyện rất dễ dàng. Có lẽ vấn đề chính không phải do chiếc xe của mình cũ hay mới. Vấn đề là mình đã quen với việc đạp xe thông qua thực hành nó thường xuyên. Điều này cũng giống như việc càng trưởng thành, được đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thế giới quan càng rộng lớn thì có những con đường ngày xưa nghĩ là rất xa, có những điều ngày trước vốn coi là to lớn cực kỳ thì nay bỗng thu nhỏ lại một cách bất ngờ. Nếu ngày hôm nay chúng mình thấy mệt mỏi vì một vấn đề nào đó thì hãy thử suy nghĩ xem, nếu ngày này năm sau hay năm sau nữa mình không còn bận lòng về nó nữa hoặc thậm chí đã quên rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ sớm vượt qua trạng thái này sớm thôi.
Tuy nhiên, mình cũng mong tất cả chúng ta, dù đang và sẽ ở bất cứ nơi đâu trên địa cầu này, vẫn luôn có thể mỉm cười, cổ vũ chính bản thân mình cho bất kỳ thành tựu dù là nhỏ bé nào trong đời, như hoàn thành việc đạp xe quanh Hồ Tây trong một buổi sáng tinh mơ mùa hè chẳng hạn.
Judy
get 1% better every day,