Những Chuyện Ấm Lòng Mùa Dịch Của Mình

Gần ba tháng trời cho đến ngày hôm nay là khoảng thời gian mà mình không bước chân ra khỏi khuôn viên của công ty. Để bạn hiểu rõ hơn thì mình sống ở một nhà máy trong khu công nghiệp đã được gần ba năm rồi. Đó là một khoảng thời gian cần thiết cho quá trình mình vừa chăm sóc cho các vấn đề hiện tại của bản thân đồng thời nuôi dưỡng cho những dự định cá nhân trong tương lai. Nhịp điệu cuộc sống của mình trước đợt bùng dịch từ tháng 4 năm 2021 sẽ như thế này: Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mình làm việc toàn thời gian tám tiếng ở công ty, sau khi tan làm có thể ra ngoài chơi, gặp gỡ bạn bè, cùng nhau đi xem phim, cafe, trò chuyện hoặc ở kí túc xá học một vài thứ. Thứ bảy và chủ nhật mình ra Hà Nội để học lớp luật sư ban ngày, đi chơi với bạn bè hoặc tận hưởng cảm giác ở một mình và sẽ trở về để lặp lại cuộc sống vào sáng thứ Hai. Mình cảm thấy ổn với cuộc sống mỗi ngày tiến lên một chút, tới gần mục tiêu một chút của mình như vậy.

Chuyện ấm lòng thứ nhất: lần đầu tiên cảm thấy thật gắn bó mọi người

Quay ngược thời gian trở về cuối tháng 5 vừa rồi, công ty mình xuất hiện ca F0 đầu tiên. Đó là một ngày làm việc bình thường, cho đến khi gần tan làm tất cả mọi người được yêu cầu ở yên một chỗ và chờ CDC đến xét nghiệm. Hôm ấy chính là ngày đầu tiên mình ở lại công ty đến tận 11h30 đêm để làm xét nghiệm, hỗ trợ bác sĩ nhập thông tin mẫu xét nghiệm cho đến khi có kết quả. Ba ngày sau đó, do kết quả xét nghiệm có vài mẫu chưa chắc chắn nên toàn bộ công nhân viên của công ty đều chưa được về nhà. Khối văn phòng ở nguyên trên văn phòng, khối sản xuất ở nguyên tại xưởng.

Lúc đấy, tất cả mọi người đều ở trong tình huống bất ngờ và chưa chuẩn bị được gì nên rất là bối rối. Tuy nhiên, đây lại chính là lần đầu tiên mà mình cảm thấy gắn bó với công ty đến như vậy. Vốn dĩ, mình luôn coi việc sống ở một nhà máy là một điều thú vị, là cơ hội để mình trải nghiệm một cuộc sống khác với cuộc sống của mình từ trước đến giờ nên mình luôn cố gắng quan sát thật nhiều để lý giải được mọi thứ. Nhưng phải cho tới khi cùng mọi người trải qua khó khăn, cùng thấp thỏm lo âu, cùng vỡ òa sung sướng khi kết quả xét nghiệm âm tính trong những ngày đó thì mình mới cảm nhận rõ rệt sự gắn bó với mọi người như thế. Đúng là khó khăn luôn có sức mạnh kéo mọi người trở nên gần nhau là như vậy.

Mình chắc chắn sẽ không bao giờ quên được cảm giác khi mọi người mỗi bữa lại rủ nhau cầm bát xuống nhà ăn lấy cơm, hình ảnh đồng nghiệp mình gội đầu ở bồn rửa tay ở công ty, cảnh mọi người phơi quần áo phấp phới bên ngoài cửa sổ, cảnh chiếc giường tự chế từ những tập giấy A4 hay việc mọi người chia đồ ăn cho nhau, mì tôm, xúc xích, hoa quả; cảm giác chờ đợi thật dài thật lâu và cảm giác vỡ òa sung sướng khi tất cả mọi người may mắn có kết quả xét nghiệm âm tính và có thể trở về nhà.

Chuyện ấm lòng thứ hai: nhận được rất nhiều sự quan tâm nho nhỏ của mọi người

Sau đó là khoảng thời gian công ty tạm dừng sản xuất trong khoảng một tháng trời. Vì một số lý do, mình là một trong số cực ít nhân viên vẫn làm việc trong những ngày ấy. Vất vả thì đương nhiên có nhưng khoảng thời gian này lại có rất nhiều ấm áp khi có bao nhiêu là kỷ niệm với một vài đồng nghiệp của số ít còn lại. Lần đầu tiên, sếp lớn phòng Pháp chế nơi mình đang làm việc viết một email (không phải công việc) với tiêu đề “Hello from Oliver” để động viên chúng mình ở Việt Nam. Đại ý chị bảo là chị biết những ngày tháng này thật là khó khăn và cũng biết chúng mình dù vất vả nhưng vẫn luôn cố gắng, hãy biết rằng các chị (sếp, đồng nghiệp khác) luôn ở đây để hỗ trợ do đó có bất cứ điều gì đều có thể nói với mọi người, hãy tự chăm sóc bản thân cho thật tốt v..v…

Hay chuyện mình có một chị đồng nghiệp thi thoảng lại ghé phòng mình cho mình khi thì hộp đồ ăn, khi thì cốc trà sữa, khi lại hộp hoa quả được gọt cẩn thận, gọn gàng. Thường nếu có mặt mình ở phòng, chị sẽ nói là: :“Em ơi, chị mua hai suất/hai cốc…bla bla, em ăn/uống cùng chị nhé, chị không ăn hết” để phòng trường hợp mình ngại mà từ chối. Hoặc nếu lúc chị sang mà mình ra ngoài thì chị sẽ để ngay ngắn ở bàn làm việc của mình rồi dời đi. Lát nữa mình quay trở vào đã thấy đồ ăn ở bàn từ bao giờ. Vấn đề không phải được cho đồ ăn mà những hành động quan tâm nho nhỏ như này của người khác luôn khiến mình thấy rất cảm động, khiến cho những ngày dài mệt mỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Không những thế, khi mình đăng bài về câu chuyện chờ xét nghiệm của mình lên Facebook cá nhân, rất nhiều bạn bè của mình đã nhắn tin hỏi thăm. Người thì động viên, người gửi bài thuốc với những nguyên liệu đơn giản tại chỗ cho mình để tăng sức đề kháng, người thì nói có cần gì thì nhắn anh/chị/mình/em nhé. Ví dụ như người em ICHA đi xuyên Việt cùng mình từ năm 2015, đã nhắn tin rất đáng yêu như thế này: “Chị ơi, chị còn tiền không? Em có 2 triệu chưa dùng tới nè, chị cần thì bảo em nhé”. Lúc đọc được tin nhắn đó mình đã bật cười vì trong mắt người bạn bé nhỏ của mình, dường như chúng mình vẫn là những cô cậu sinh viên 19, 20 tuổi lần đầu bước chân ra cuộc sống với những năm tháng như lời chị Khải Đơn thì “người ta chẳng có gì ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến”. Câu nói giản dị, chân thật đó của em khiến trái tim mình rất ấm áp, vì dù bây giờ chúng mình đã trở thành những người trưởng thành, có tiền để mua và làm những gì mình thích, có những thành tựu của riêng mình nhưng mình mừng vô cùng vì chúng mình vẫn giữ được trái tim đơn thuần với nhau như những năm tháng 20 đó.

Chuyện ấm lòng thứ ba: làm sai và học hỏi từ những sai lầm, đồng thời học thêm được rất nhiều bài học bổ ích

Khoảng thời gian dịch bệnh vừa rồi cũng là thời điểm mình chịu trách nhiệm làm một số thủ tục pháp lý cho công ty nơi mình đang làm việc. Vì là lần đầu làm việc với vụ việc này và cũng rơi đúng vào thời điểm nhập nhằng luật mới luật cũ nên hồ sơ của mình có sai sót. Dù mình đã kiểm tra rất kỹ càng nhưng chỉ vì một vài lỗi nhỏ như dấu chấm, dấu phẩy này nọ mà hồ sơ bị trả lại. Trong tình hình dịch bệnh và mọi việc đều gấp gáp và với tính cầu toàn của mình thì áp lực càng tăng lên.

Tuy nhiên rất may là sau đó mình nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ các anh chị chuyên viên ở phòng Đăng ký kinh doanh, Ban Quản lý các KCN của Bắc Ninh. Đến bây giờ khi nhìn lại việc này, mình cảm thấy rất biết ơn vì mình đã mắc sai lầm này. Nhờ có nó mà mình rút ra được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân, như việc phải theo dõi chặt chẽ, từng ngày, từng ngày đối với lĩnh vực pháp lý mình hay gặp và không được chủ quan, như cách làm việc với cơ quan nhà nước, cách nói chuyện, nhờ chỉ dẫn, giúp đỡ, hỗ trợ. Nhờ lần mắc sai lầm này mà mình quen được rất nhiều các anh chị ở đây, có thậm chí Hành chính công Bắc Ninh còn đề nghị đến tận công ty hỗ trợ trao giấy tờ pháp lý cho mình và ghi hình lại nhưng tất nhiên là mình không đồng ý…vì bị phong tỏa mà, haha.

Chuyện ấm lòng thứ tư: của ít lòng nhiều, thật biết ơn vì mình có thể giúp đỡ người khác một chút

Một trong những điều mình dành thời gian để biết ơn mỗi ngày chính là dù trong tình hình dịch bệnh như thế này thì trộm vía mình may mắn vẫn làm việc đều đặn và có thể san sẻ với những người khác dù chỉ một chút.

Ngoài ra đợt vừa rồi, mình cũng làm cầu nối để đưa sản phẩm mật hoa dừa tươi Sokfarm từ nhà máy ở tận Trà Vinh xa xôi đến tay các bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch ở Việt Yên, Bắc Giang quê mình. Vì mình đang ở khu phong tỏa nên chỉ có thể giúp chị Quỳnh kết nối với đầu mối nhận hỗ trợ thôi nhưng những hình ảnh mọi người cập nhật cho mình đã khiến mình thấy rất vui vì đóng góp được phần nào công sức vào việc đó. Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.

Không chỉ có vậy, đây cũng là năm thứ hai mình tham gia vào quá trình phỏng vấn, xác minh hoàn cảnh cho thế hệ sinh viên tiếp theo của Quỹ học bổng Thắp Sáng Niềm Tin – nơi mình nhận học bổng cho 4 năm Đại học đã đi qua. Dù lần này chỉ tham gia phỏng vấn được một em nhưng mỗi lần nhìn thấy các em với rất nhiều điểm giống mình ngày xưa, mình lại thật biết ơn vì đã đi qua chặng đường ấy. Nếu có một điều mình được quay lại để nói với mình năm 18 tuổi thì mình chỉ muốn nói là:“Hãy an tâm, vững lòng, giữ sự hết lòng của em với mọi việc nhé. Mọi chuyện nhất định sẽ ổn cả thôi”.

Chuyện ấm lòng thứ năm: đạt được những thành tựu nho nhỏ

Lập blog và ngồi đây viết những dòng này trong tiếng nhạc mưa dìu dịu và khung cảnh buổi đêm yên tĩnh là một trong những thành tựu nho nhỏ mà mình rất hài lòng. Mình có duyên với viết lách và cũng lập 2 blog từ lâu rồi nhưng lại chủ yếu dùng để viết tâm sự linh tinh và không công khai. Tuy nhiên, năm nay do đặt từ khóa là “viết”, mình lần lượt đọc sách, đọc tài liệu và dành tiền để học các khóa học về chủ đề này. Thế là vào ngày 04/7/2021 vừa rồi, mình đã vượt lười lập ra trang blog mang tên ngayngaytienlenn trên nền tảng miễn phí của wordpress. Trang đã hoàn thành về cơ bản và bắt đầu đăng những bài đầu tiên dù mình chỉ dùng themes đơn giản. Tuy nhiên, sau đó vì một số lý do và với sự hỗ trợ của chị Kiều – bạn của mình, trang web ngayngaytienlen.com mà bạn đang đọc đây đã chính thức ra đời. Mình mong đây sẽ trở thành một nơi mà mình và bạn chia sẻ hành trình tiến lên mỗi ngày cùng với nhau. Bạn sẽ không chỉ lắng nghe những câu chuyện của mình với tâm thế của người ngoài cuộc mà còn có thể tìm thấy chính bản thân bạn trong đó, một nơi có một cá nhân bình thương để có thể đồng cảm, sẻ chia, cổ vũ và cùng tiến bộ với bạn.

Ngoài ra còn một vài thành tựu liên quan đến công việc, học tập như việc mình được tăng lương, được khen thưởng, bắt đầu tìm hiểu và học một ngôn ngữ mới là tiếng Thái Lan, duy trì việc thực hành 28 ngày biết ơn và cực kỳ hài lòng với kết quả đạt được. Tất cả mọi điều xảy ra với cuộc sống của mình, dù là buồn hay vui, dù thành công hay thất bại, mình đều vô cùng cảm kích.

Lời kết

Những ngày tháng này thật là khó khăn với tất cả chúng ta phải không? Nhưng dù có như thế nào, mình mong bạn khi đọc những dòng ngày sẽ dành một chút thời gian để nhìn lại cuộc sống của bạn những ngày qua, để chắt chiu những câu chuyện nhỏ ấm lòng, dành ra được một góc ấm áp riêng cho tâm hồn mình.

Tương lai là một thứ khó đoán định và thực tế chúng ta chẳng thể nào biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Thì thôi mình cứ động viên nhau sống hết mình ở hiện tại và tận hưởng, ngắm nhìn từng khoảnh khắc mà mình được trao tặng để sống cuộc đời này, bạn nhỉ?

Nào, ngày hôm nay của bạn có câu chuyện nhỏ nào ấm áp thế? Chia sẻ cùng mình và mọi người nhé.

Judy

get 1% better every day,

(Cảm ơn Unsplash vì bức ảnh miễn phí thật đẹp đầu bài viết)

1 thought on “Những Chuyện Ấm Lòng Mùa Dịch Của Mình”

Leave a Comment