Viết khi nghe bài hát Một ngày bình thường(平凡的一天) – Mao Bất Dịch. Cảm ơn vì bài hát thật hay này.
Mình có một bạn quen qua diễn đàn học ngoại ngữ. Đó là bạn người Trung Quốc, đang sống ở Thành Đô. Khi ấy, mình lò dò lên mạng kiếm bạn để luyện tiếng Trung rồi tình cờ bắt gặp bạn lại cũng đang tìm người để luyện tiếng Việt. Thế là chúng mình trò chuyện với nhau. Qua từng cuộc trò chuyện nhỏ nhặt, mình biết bạn đang là một florist, chuyên thiết kế hoa cho các sự kiện. Ngoài ra bạn còn có một cửa hàng hoa nhỏ xinh ở thành phố này. Bạn khoe với mình về chú cún của bạn, một chú chó đốm đi lạc đến cửa hàng rồi cứ ở lì ngoài cửa cho đến khi bạn đón vào và nuôi từ đó đến bây giờ. Cuộc sống của bạn ngày ngày trôi qua, vừa bận rộn vừa tĩnh lặng. Có lần chúng mình nói chuyện với nhau về âm nhạc. Mình nói rằng mình thích May day – một ban nhạc Rock rất nổi tiếng của Đài Loan, bạn nói bạn thích Mao Bất Dịch và gửi cho mình bài hát Một ngày bình thường – 平凡的一天 của chàng ca sĩ này.
Mình đã nghe bài hát này vài lần kể từ đó. Mỗi lần nghe bài hát là một lần mình hình dung dáng một cậu bạn cao cao, gầy gầy, ngày ngày đi rừng, đi vườn, bó hoa, giao hoa và ngồi chơi với bạn cún. Cảm giác thật là dễ chịu. Bẵng đi một thời gian, tụi mình không còn liên lạc thường xuyên nữa mà chỉ còn lặng lẽ theo dõi nhau trên diễn đàn. Cho đến những ngày này.
Những ngày này, mình đang thực hành đều đặn theo cuốn sách The Magic khi đang sống trong vùng tâm dịch, bị phong tỏa gần 2 tháng trời liên tục không ra khỏi nơi ở. The Magic là một cuốn sách rất bổ ích mà mình nhất định sẽ chia sẻ về hành trình chúng mình đồng hành cùng nhau với các bạn trong các bài viết tiếp theo. Trong đó, bài tập đầu tiên của mỗi chương sách bao giờ cũng là viết ra 10 điều khiến mình biết ơn. Lạ một điều là, giữa những ngày không bình thường chút nào này thì điều đầu tiên mà mình viết xuống để biết ơn luôn là: “Mình biết ơn vì có một ngày bình thường để sống, sức khỏe bình thường, công việc bình thường, những người thân thiết cũng bình thường. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn”. Nghe thật…bình thường, đúng không?
Và rồi mình chợt nghe lại bài hát này và tự hỏi rằng phải may mắn bao nhiêu mới có được một ngày bình thường nhỉ?
Phải may mắn bao nhiêu, mới có một ngày mà chúng ta thong thả làm những việc hàng ngày ta vẫn làm. Ngủ một giấc thật sâu đến mức tự tỉnh dậy lúc 7h30’ sáng. Cảm ơn vì đã có một giấc ngủ ngon trên chiếc giường đàng hoàng, tử tế với chăn ấm, nệm thơm. Đặt chân xuống giường, cảm nhận mặt đất, cảm ơn đôi chân vì giúp mình có thể đứng vững, di chuyển đến bất kỳ nơi đâu. Rửa mặt bằng nước mát, cảm ơn cho nguồn nước trong lành. Thưởng thức bữa sáng trong không khí tĩnh lặng và bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ. Vài cuộc gặp gỡ, trò chuyện với bạn bè cuối ngày. Chầm chậm trở về nhà, ăn tối, học thêm vài điều, làm thêm vài việc rồi đi ngủ sớm.
Phải may mắn bao nhiêu mới có một ngày mà chúng mình còn khỏe mạnh, mọi bộ phận trên cơ thể hoạt động ổn định. Chúng mình có thể tự mình làm những điều mà mình muốn làm.
Phải may mắn bao nhiêu mới có được một ngày mà những người thân thiết của mình, bạn bè của mình khỏe mạnh, làm những việc bình thường mà họ vẫn làm. Chúng ta có thể liên lạc với nhau, trò chuyện với nhau những câu chuyện tưởng chừng vô thưởng, vô phạt.
Phải may mắn biết bao nhiêu, bạn nhỉ? Cuộc sống luôn luôn biến động không ngừng, tưởng dài mà lại ngắn, tưởng vững chãi lại hóa ra thật mong manh. Có thể bạn của ngày hôm nay lại chính là bạn mà ngày sau mình mơ ước thì sao?
Mình yêu thích từng câu từ trong bài hát này qua lời hát mộc mạc của Mao Bất Dịch. Giống như một câu chuyện nhỏ, những lời ca giản dị ấy từ nhẹ nhàng đi vào lòng mình một cách rất tự nhiên như thế.
Mình luôn ước mơ về cuộc sống ở một thành phố biển. Nơi mà mỗi ngày mình có thể đi bộ hoặc đạp xe trên con đường ven biển thênh thang để đến chỗ làm. Ngoài công việc chính, mình có thời gian dành cho việc viết lách. Một vài mối quan hệ đủ thân thiết, một người bạn đồng hành, một công việc mà mình tự chủ và yêu thích, có thể tác động tích cực đến mọi người.
Cuộc sống mơ ước của bạn là gì thế? Bạn có đang phấn đấu mỗi ngày cho nó hay không? Nhưng bạn nhớ nhé, dù rằng luôn hướng về phía trước, cũng đừng quên trân trọng những ngày bình thường hiện tại mà chúng mình có. Cuộc sống vốn dĩ là những ngày bình thường mà tạo thành. Mong rằng, mỗi ngày với bạn sẽ luôn là những ngày bình thường thật mới.
Bài hát này dành tặng bạn. Hãy nghe và cảm nhận nhé.
Judy
get 1% better everyday,
(Cảm ơn Pexels vì bức ảnh miễn phí thật đẹp đầu bài viết này)
Pingback: Những Điều Mình Đã Học Được Từ Việc Thực Hành 28 Ngày Biết Ơn - Ngày Ngày Tiến Lên