[Review] Someday Or One Day (想見你) – Một bộ phim của Đài Loan

Tuổi trẻ, bản thân điều đó là một món quà lớn nhất cuộc đời. Đó là điều luôn vang lên trong đầu mình khi xem bộ phim này và ngay cả khi phim đã kết thúc và mình không còn nghe nhạc phim cả ngày mà high không xuống nổi nữa.

Người bạn năm nào tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, năng động, hoạt bát; người có nụ cười sáng bừng lấp lánh và trái tim ấm áp; người hành động đôi lúc ngốc nghếch, trẻ con cả ngập ngừng, bỡ ngỡ. Người tự ti, luôn tìm cách né tránh thế giới, ngăn cách với bạn bè nhưng thật ra lại khao khát hòa nhập hơn ai hết. Người bạn nhỏ nhắn nhưng rất đỗi chân thành. Người đã cùng bạn đi qua tất cả những năm tháng thiếu niên cho đến lúc trưởng thành. Người vui buồn cùng bạn ngày ấy. Giờ họ ở đâu? Bạn có còn nhớ họ không? Có muốn gặp họ không?

Phim nói về điều gì?

Lấy đề tài xuyên không và chủ đề tình yêu làm nội dung chủ đạo, mặc dù có tận 14 tập nhưng tất cả các tình tiết đều khiến một đứa chỉ mê xem phim một tập như mình không tua chút nào. Bởi vì, tua một chút là hem có hiểu gì luôn. Nói như vậy để đủ hiểu nó cần chú tâm thế nào, bởi mỗi chi tiết nhỏ đều có ý nghĩa. Bên cạnh chủ đề tình yêu giữa hai nhân vật chính thì tình bạn, tình cảm gia đình và diễn biến tâm lý tuổi mới lớn cũng được khai thác ở những góc độ rất tinh tế và mang nhiều ý nghĩa. Điều khiến cho một bộ phim, bản nhạc hay câu chuyện nhận được sự quan tâm của nhiều người chắc chỉ đơn giản bởi vì nó mang theo hình bóng, câu chuyện của mỗi chúng ra trong đó. Ta có thể là hoặc từng có một cậu bạn tỏa nắng rực rỡ như Lý Tử Duy; một cô bạn nhỏ bé rụt rè, lập dị như Trần Vận Như; một cậu bạn ấm áp, dịu dàng như Mạc Tuấn Kiệt. Lại cũng có một cô bạn vui vẻ, hoạt bát, đầy sức sống như Hoàng Vũ Huyên.

Những điểm mà mình ấn tượng

Có 2 điểm tác động đến mình hoặc mình thấy ấn tượng nhất (đoạn này bắt đầu spoil):

Một là khi Hoàng Vũ Huyên nhập vào nhân vật Trần Vận Như và giải thích cho em trai để thông cảm, thấu hiểu với nghề nghiệp của mẹ. Mẹ Trần Vận Như vì phải nuôi hai đứa con mà đêm nào cũng phải làm ở quán rượu, tiếp khách, uống rượu với người ta. Người mẹ luôn khao khát con cái gần mình, mong gia đình ba người yêu thương nhau nhưng con cái không khỏi xấu hổ về người mẹ của mình. Lúc đó, Hoàng Vũ Huyên đã nói: Sự khác biệt của người trưởng thành đó là khi họ nhận ra điều gì là quan trọng với bản thân mình và cố gắng hết sức phấn đấu, chăm chút cho nó. Người trưởng thành có thể vì thế mà bỏ qua tự tôn của bản thân, bỏ qua những điều không cần thiết để chỉ có thể tập trung vào đó mà thôi. Mình thấy điều này đúng và đáng suy ngẫm thật ấy.
Hai là nhân vật Trận Vận Như, một cô gái ở cái độ tuổi 17 tuổi, tự ti, khép kín, cảm thấy không có ai quan tâm mình cả, sớm bị ánh hoàng quang từ một chàng trai đầy sức sống thu hút nhưng không được đáp lại, muốn rời bỏ thế giới này để mong sự ra đi của mình sẽ được chú ý hơn. Trần Vận Như thoạt nhìn thì thật đáng trách, khiến người ta có cảm giác chán ghét. Tuy nhiên đó lại là tâm trạng rất thường thấy ở tầm tuổi đó. Chỉ có khác là chúng ta chủ động thoát ra hoặc không cứ vậy mà đi qua. Và dù có đi qua bằng cách nào thì chắc chắn ai cũng có vết sẹo còn lại ở trái tim mình. Nhưng cũng có những người không vượt qua được, hay không còn cơ hội như Trần Vận Như. Bộ phim này đặc sắc ở chỗ, nó đưa ra 2 cái kết cho câu chuyện, tưởng là 1 nhưng thực chất là 2, sau đó là kết thúc mở. Dù là kết thúc hạnh phúc hay đau buồn nó đều cho thấy cái gì cũng có giá của nó. Ở kết thúc có tương lai hơn, nghĩa là Trần Vận Như ko chết, Mạc Tuấn Kiệt không chết nhưng mọi ký ức của Hoàng Vũ Huyên và Vương Thuyên Thắng hoàn toàn biến mất, tương lai hứa hẹn một câu chuyện giữa Hoàng Vũ Huyên và Lý Tử Duy được viết lên. Ở kết thúc SE, dường như mọi thứ thật đau lòng. Bảo sao con người ta thường mong muốn quay trở lại để sữa chữa mọi thứ đến thế. Nhưng như thế mới giống cuộc đời, buồn vui cứ thay nhau đến rồi đi. Sống mãi với rất nhiều khổ đau tận cùng và tột cùng hạnh phúc, rồi cũng hết một đời, rồi chúng ta sẽ rời đi một lúc nào đó mà thôi.

Ngoài nội dung thì điểm cộng của phim còn đến từ diễn viên, hình ảnh, ánh sáng và đặc biệt là nhạc phim (mình đặc biệt thích những bộ phim có nhạc phim hay). Nhạc phim đã khiến mình high mấy ngày không thôi và mình cứ nghĩ thật kỳ diệu vì trên đời này có những thứ như âm nhạc, điện ảnh và sách vở đó.

Hãy xem và chia sẻ với mình nhé.

Judy

get 1% better every day,

(Cảm ơn poster của phim vì một bức ảnh đẹp đầu bài).

Leave a Comment